nguyenvand
Yếu sinh lý
Chap 1: Cuộc gặp gỡ
Mùa thu Hà Nội mang theo cái se lạnh dễ chịu, những cơn gió heo may khẽ lùa qua từng con phố nhỏ, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi lả tả trên con đường dẫn vào trường THPT Văn A. Hàng cây cổ thụ hai bên đường đung đưa trong gió, tạo nên một bức tranh vừa lãng mạn vừa u tịch, như thể đang thì thầm những câu chuyện bí ẩn của ngôi trường lâu đời này. Thắng, cậu học sinh lớp 12A2, ngồi lặng lẽ trong lớp học, đôi mắt sáng nhưng đượm chút mơ màng hướng ra khung cửa sổ. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật làn da rám nắng khỏe khoắn và đôi môi mỏng khẽ mím lại đầy suy tư.
Thắng không phải là kiểu con trai khiến các cô gái phải ngoái nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu không có vẻ ngoài điển trai kiểu lãng tử hay phong cách nổi bật, nhưng đôi mắt sáng long lanh như chứa đựng cả một bầu trời và nụ cười hiền lành ấm áp lại khiến cậu mang một sức hút kỳ lạ, gần gũi mà chân thành. Trong trường, Thắng nổi tiếng với thành tích học tập xuất sắc, đặc biệt là hai môn Toán và Vật lý – những lĩnh vực đòi hỏi trí tuệ sắc bén và sự kiên nhẫn hiếm có. Thầy cô luôn tin tưởng giao cho cậu những nhiệm vụ quan trọng, từ việc dẫn dắt đội tuyển học sinh giỏi đến hỗ trợ tổ chức các hoạt động lớn của trường. Với Thắng, mọi thứ dường như đều nằm trong tầm kiểm soát, ngoại trừ một điều mà chính cậu cũng chưa nhận ra: trái tim mình sắp sửa bị xáo động bởi một cơn bão cảm xúc.
Sáng hôm đó, không khí trong lớp 12A2 có phần khác lạ. Tiếng ồn ào thường nhật của đám học sinh bỗng chốc lắng xuống khi cô giáo chủ nhiệm bước vào, theo sau là một bóng dáng hoàn toàn mới. Đó là một cô gái với mái tóc đen mượt dài đến ngang lưng, óng ánh như một dải lụa dưới ánh sáng ban mai. Đôi mắt to tròn của cô tựa như hai viên ngọc đen, long lanh và sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tâm hồn người đối diện. Làn da trắng mịn như tuyết mùa đông, không một vết tì, khiến cô trông như một bức tượng sứ sống động giữa đám đông học sinh mặc đồng phục đơn giản. Bộ đồng phục học sinh của trường – áo trắng sơ vin gọn gàng và chiếc váy xanh ngắn vừa phải – ôm lấy cơ thể cô một cách hoàn hảo, để lộ đôi chân thon dài mượt mà, trắng trẻo đến mức gần như phát sáng dưới ánh đèn lớp học.
Cả lớp bỗng im phăng phắc, không một tiếng động, ánh mắt của tất cả mọi người – từ những cậu con trai tò mò đến những cô gái ganh tỵ – đều dán chặt vào cô gái mới. Có vài tiếng xì xào nhỏ vang lên từ góc lớp, nhưng nhanh chóng bị át đi bởi giọng nói nhẹ nhàng của cô giáo chủ nhiệm:
"Chào cả lớp, đây là bạn Thảo, học sinh mới chuyển về trường chúng ta từ hôm nay. Em hãy tự giới thiệu một chút về bản thân nhé."
Thảo bước lên phía trước, đôi giày trắng nhẹ nhàng chạm sàn, tạo ra những âm thanh khe khẽ như nhịp điệu của một bản nhạc. Cô đứng giữa lớp, đôi tay đan lại trước ngực một cách thanh thoát, rồi nở một nụ cười rạng rỡ như hoa xuân nở giữa ngày đông. "Chào các bạn, mình tên là Nguyễn Thị Thảo. Mình vừa chuyển từ trường THPT Hồng Bàng về đây. Rất mong được làm quen và học tập cùng mọi người." Giọng nói của Thảo trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chim hót líu lo trên cành, mang theo một sự tự tin nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút.
Cả lớp lập tức vỗ tay chào đón, tiếng vỗ tay vang lên rộn rã như một bản giao hưởng ngắn ngủi. Nhưng với Thắng, mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại giọng nói của Thảo vang vọng trong tâm trí cậu. Tim cậu đập nhanh hơn, một cảm giác lạ lùng mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Cậu liếc nhìn Thảo, cố gắng che giấu sự bối rối bằng cách cúi đầu xuống vở, nhưng ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi cô. Thảo vừa xinh đẹp một cách hoàn hảo, lại vừa toát lên một vẻ thông minh khó cưỡng – điều mà cậu, một người luôn trân trọng trí tuệ, không thể không để ý.
Cô giáo chỉ định Thảo ngồi ở bàn đầu, cách Thắng chỉ vài bước chân. Khi Thảo bước tới chỗ ngồi, chiếc váy ngắn khẽ bay nhẹ trong gió từ chiếc quạt trần, để lộ đôi chân thon thả thêm một chút nữa, khiến vài cậu con trai trong lớp phải nuốt nước bọt đầy khó khăn. Thắng ngồi phía sau, lặng lẽ quan sát cô từ góc nghiêng. Mái tóc đen mượt của Thảo buông xuống, vài sợi lòa xòa trước trán, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú với sống mũi cao và đôi môi hồng mọng như cánh hoa đào. Cậu thấy cô chăm chú ghi chép bài giảng, đôi môi mím chặt đầy tập trung, nhưng thi thoảng lại khẽ cong lên thành một nụ cười khi thầy giáo pha trò. Mỗi cử động nhỏ của Thảo – từ cách cô nghiêng đầu, cách đôi tay thon dài lướt trên trang vở, đến hương thơm thoang thoảng từ mái tóc – đều khiến Thắng cảm thấy như bị kéo vào một thế giới mới lạ, nơi mà cậu chưa từng đặt chân đến trước đây.
Suốt buổi học, Thắng không thể tập trung vào bài giảng. Những con số và công thức Vật lý mà cậu thường nắm rõ như lòng bàn tay giờ đây trở thành một mớ hỗn độn trong đầu. Thay vào đó, tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh của Thảo: đôi mắt long lanh khi cô ngẩng lên hỏi thầy một câu, đôi tay nhỏ nhắn cầm bút xoay tròn trong lúc suy nghĩ, và cả cách chiếc áo đồng phục ôm lấy cơ thể cô, để lộ những đường cong mơ hồ nhưng đầy mê hoặc. Thắng tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng càng cố gắng, cậu càng cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp hơn.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cả lớp ùa ra ngoài trong tiếng cười nói rộn ràng. Giờ ra chơi bắt đầu, và Thắng quyết định đây là cơ hội để làm quen với cô gái mới. Cậu đứng dậy, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, rồi bước đến bàn của Thảo. Cô đang ngồi đó, lật vài trang sách, đôi mắt chăm chú như đang tìm kiếm điều gì đó thú vị. Thắng đứng trước mặt cô, hơi ngập ngừng, tay vô thức nắm chặt mép áo đồng phục. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng hơi run nhưng cố tỏ ra tự nhiên: "Chào Thảo, mình là Thắng. Chào mừng bạn đến với lớp 12A2."
Thảo ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Thắng, và nụ cười lại nở trên môi cô, rạng rỡ như ánh nắng ban mai. "Chào Thắng, cảm ơn bạn. Mình thấy lớp mình rất vui và thân thiện." Giọng nói của cô dịu dàng, ấm áp, như một làn gió mát lành thổi qua tâm hồn đang rối bời của Thắng.
Hai người bắt đầu trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu hỏi xã giao về trường lớp, nhưng dần dần, cuộc nói chuyện trở nên thoải mái hơn. Thắng ngạc nhiên khi biết Thảo cũng rất giỏi Toán, thậm chí từng đạt giải trong các kỳ thi học sinh giỏi ở trường cũ. Cô còn chia sẻ rằng mình đam mê khoa học, thích đọc sách và thường tham gia các hoạt động ngoại khóa để khám phá thế giới xung quanh. "Mình thích những thứ logic, nhưng cũng mê cả những điều bí ẩn," Thảo nói, đôi mắt lấp lánh như đang kể về một giấc mơ lớn.
Thắng mỉm cười, cảm thấy giữa hai người có một sự đồng điệu kỳ lạ. "Thảo này, nếu cần giúp gì, cứ bảo mình nhé," cậu nói, cố gắng tỏ ra tự tin dù trong lòng vẫn còn chút hồi hộp. "Mình ở đây lâu rồi, quen thuộc lắm."
Thảo nghiêng đầu, nhìn Thắng với ánh mắt long lanh như biết nói. "Cảm ơn Thắng, mình sẽ nhờ bạn giúp đỡ nhiều đấy. Mình mới đến, còn lạ lắm." Cô khẽ cười, và nụ cười ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Thắng, khiến cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Từ hôm đó, Thắng và Thảo nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Họ cùng nhau học tập, trao đổi bài vở, và những buổi thảo luận sau giờ học trở thành niềm vui lớn nhất trong ngày của Thắng. Cậu thích cách Thảo giải thích những bài Toán khó bằng giọng nói ngọt ngào, thích cách cô cười khúc khích khi cậu kể chuyện vui, và cả cách cô vô tình chạm tay vào cậu khi đưa vở – những cái chạm nhẹ nhàng nhưng đủ khiến tim cậu rung lên từng nhịp.
Thắng cảm thấy mình thật may mắn khi được làm bạn với một cô gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh như Thảo. Còn Thảo, cô cũng dần nhận ra sự chân thành và ấm áp trong từng cử chỉ của Thắng. Mỗi lần cậu nhìn cô, ánh mắt cậu không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ, mà còn là một thứ tình cảm sâu sắc hơn, điều mà cô chưa dám gọi tên. Nhưng cả hai đều không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ tưởng chừng như bình thường này lại là khởi đầu cho một chuỗi những sự kiện ly kỳ, nguy hiểm, khi họ vô tình dấn thân vào những bí mật đen tối ẩn sâu trong ngôi trường THPT Văn A – những bí mật mà không ai có thể lường trước được hậu quả.
Mùa thu Hà Nội mang theo cái se lạnh dễ chịu, những cơn gió heo may khẽ lùa qua từng con phố nhỏ, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi lả tả trên con đường dẫn vào trường THPT Văn A. Hàng cây cổ thụ hai bên đường đung đưa trong gió, tạo nên một bức tranh vừa lãng mạn vừa u tịch, như thể đang thì thầm những câu chuyện bí ẩn của ngôi trường lâu đời này. Thắng, cậu học sinh lớp 12A2, ngồi lặng lẽ trong lớp học, đôi mắt sáng nhưng đượm chút mơ màng hướng ra khung cửa sổ. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật làn da rám nắng khỏe khoắn và đôi môi mỏng khẽ mím lại đầy suy tư.
Thắng không phải là kiểu con trai khiến các cô gái phải ngoái nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu không có vẻ ngoài điển trai kiểu lãng tử hay phong cách nổi bật, nhưng đôi mắt sáng long lanh như chứa đựng cả một bầu trời và nụ cười hiền lành ấm áp lại khiến cậu mang một sức hút kỳ lạ, gần gũi mà chân thành. Trong trường, Thắng nổi tiếng với thành tích học tập xuất sắc, đặc biệt là hai môn Toán và Vật lý – những lĩnh vực đòi hỏi trí tuệ sắc bén và sự kiên nhẫn hiếm có. Thầy cô luôn tin tưởng giao cho cậu những nhiệm vụ quan trọng, từ việc dẫn dắt đội tuyển học sinh giỏi đến hỗ trợ tổ chức các hoạt động lớn của trường. Với Thắng, mọi thứ dường như đều nằm trong tầm kiểm soát, ngoại trừ một điều mà chính cậu cũng chưa nhận ra: trái tim mình sắp sửa bị xáo động bởi một cơn bão cảm xúc.
Sáng hôm đó, không khí trong lớp 12A2 có phần khác lạ. Tiếng ồn ào thường nhật của đám học sinh bỗng chốc lắng xuống khi cô giáo chủ nhiệm bước vào, theo sau là một bóng dáng hoàn toàn mới. Đó là một cô gái với mái tóc đen mượt dài đến ngang lưng, óng ánh như một dải lụa dưới ánh sáng ban mai. Đôi mắt to tròn của cô tựa như hai viên ngọc đen, long lanh và sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tâm hồn người đối diện. Làn da trắng mịn như tuyết mùa đông, không một vết tì, khiến cô trông như một bức tượng sứ sống động giữa đám đông học sinh mặc đồng phục đơn giản. Bộ đồng phục học sinh của trường – áo trắng sơ vin gọn gàng và chiếc váy xanh ngắn vừa phải – ôm lấy cơ thể cô một cách hoàn hảo, để lộ đôi chân thon dài mượt mà, trắng trẻo đến mức gần như phát sáng dưới ánh đèn lớp học.
Cả lớp bỗng im phăng phắc, không một tiếng động, ánh mắt của tất cả mọi người – từ những cậu con trai tò mò đến những cô gái ganh tỵ – đều dán chặt vào cô gái mới. Có vài tiếng xì xào nhỏ vang lên từ góc lớp, nhưng nhanh chóng bị át đi bởi giọng nói nhẹ nhàng của cô giáo chủ nhiệm:
"Chào cả lớp, đây là bạn Thảo, học sinh mới chuyển về trường chúng ta từ hôm nay. Em hãy tự giới thiệu một chút về bản thân nhé."
Thảo bước lên phía trước, đôi giày trắng nhẹ nhàng chạm sàn, tạo ra những âm thanh khe khẽ như nhịp điệu của một bản nhạc. Cô đứng giữa lớp, đôi tay đan lại trước ngực một cách thanh thoát, rồi nở một nụ cười rạng rỡ như hoa xuân nở giữa ngày đông. "Chào các bạn, mình tên là Nguyễn Thị Thảo. Mình vừa chuyển từ trường THPT Hồng Bàng về đây. Rất mong được làm quen và học tập cùng mọi người." Giọng nói của Thảo trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chim hót líu lo trên cành, mang theo một sự tự tin nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút.
Cả lớp lập tức vỗ tay chào đón, tiếng vỗ tay vang lên rộn rã như một bản giao hưởng ngắn ngủi. Nhưng với Thắng, mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại giọng nói của Thảo vang vọng trong tâm trí cậu. Tim cậu đập nhanh hơn, một cảm giác lạ lùng mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Cậu liếc nhìn Thảo, cố gắng che giấu sự bối rối bằng cách cúi đầu xuống vở, nhưng ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi cô. Thảo vừa xinh đẹp một cách hoàn hảo, lại vừa toát lên một vẻ thông minh khó cưỡng – điều mà cậu, một người luôn trân trọng trí tuệ, không thể không để ý.
Cô giáo chỉ định Thảo ngồi ở bàn đầu, cách Thắng chỉ vài bước chân. Khi Thảo bước tới chỗ ngồi, chiếc váy ngắn khẽ bay nhẹ trong gió từ chiếc quạt trần, để lộ đôi chân thon thả thêm một chút nữa, khiến vài cậu con trai trong lớp phải nuốt nước bọt đầy khó khăn. Thắng ngồi phía sau, lặng lẽ quan sát cô từ góc nghiêng. Mái tóc đen mượt của Thảo buông xuống, vài sợi lòa xòa trước trán, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú với sống mũi cao và đôi môi hồng mọng như cánh hoa đào. Cậu thấy cô chăm chú ghi chép bài giảng, đôi môi mím chặt đầy tập trung, nhưng thi thoảng lại khẽ cong lên thành một nụ cười khi thầy giáo pha trò. Mỗi cử động nhỏ của Thảo – từ cách cô nghiêng đầu, cách đôi tay thon dài lướt trên trang vở, đến hương thơm thoang thoảng từ mái tóc – đều khiến Thắng cảm thấy như bị kéo vào một thế giới mới lạ, nơi mà cậu chưa từng đặt chân đến trước đây.
Suốt buổi học, Thắng không thể tập trung vào bài giảng. Những con số và công thức Vật lý mà cậu thường nắm rõ như lòng bàn tay giờ đây trở thành một mớ hỗn độn trong đầu. Thay vào đó, tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh của Thảo: đôi mắt long lanh khi cô ngẩng lên hỏi thầy một câu, đôi tay nhỏ nhắn cầm bút xoay tròn trong lúc suy nghĩ, và cả cách chiếc áo đồng phục ôm lấy cơ thể cô, để lộ những đường cong mơ hồ nhưng đầy mê hoặc. Thắng tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng càng cố gắng, cậu càng cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp hơn.
Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cả lớp ùa ra ngoài trong tiếng cười nói rộn ràng. Giờ ra chơi bắt đầu, và Thắng quyết định đây là cơ hội để làm quen với cô gái mới. Cậu đứng dậy, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, rồi bước đến bàn của Thảo. Cô đang ngồi đó, lật vài trang sách, đôi mắt chăm chú như đang tìm kiếm điều gì đó thú vị. Thắng đứng trước mặt cô, hơi ngập ngừng, tay vô thức nắm chặt mép áo đồng phục. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng hơi run nhưng cố tỏ ra tự nhiên: "Chào Thảo, mình là Thắng. Chào mừng bạn đến với lớp 12A2."
Thảo ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Thắng, và nụ cười lại nở trên môi cô, rạng rỡ như ánh nắng ban mai. "Chào Thắng, cảm ơn bạn. Mình thấy lớp mình rất vui và thân thiện." Giọng nói của cô dịu dàng, ấm áp, như một làn gió mát lành thổi qua tâm hồn đang rối bời của Thắng.
Hai người bắt đầu trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu hỏi xã giao về trường lớp, nhưng dần dần, cuộc nói chuyện trở nên thoải mái hơn. Thắng ngạc nhiên khi biết Thảo cũng rất giỏi Toán, thậm chí từng đạt giải trong các kỳ thi học sinh giỏi ở trường cũ. Cô còn chia sẻ rằng mình đam mê khoa học, thích đọc sách và thường tham gia các hoạt động ngoại khóa để khám phá thế giới xung quanh. "Mình thích những thứ logic, nhưng cũng mê cả những điều bí ẩn," Thảo nói, đôi mắt lấp lánh như đang kể về một giấc mơ lớn.
Thắng mỉm cười, cảm thấy giữa hai người có một sự đồng điệu kỳ lạ. "Thảo này, nếu cần giúp gì, cứ bảo mình nhé," cậu nói, cố gắng tỏ ra tự tin dù trong lòng vẫn còn chút hồi hộp. "Mình ở đây lâu rồi, quen thuộc lắm."
Thảo nghiêng đầu, nhìn Thắng với ánh mắt long lanh như biết nói. "Cảm ơn Thắng, mình sẽ nhờ bạn giúp đỡ nhiều đấy. Mình mới đến, còn lạ lắm." Cô khẽ cười, và nụ cười ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Thắng, khiến cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Từ hôm đó, Thắng và Thảo nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Họ cùng nhau học tập, trao đổi bài vở, và những buổi thảo luận sau giờ học trở thành niềm vui lớn nhất trong ngày của Thắng. Cậu thích cách Thảo giải thích những bài Toán khó bằng giọng nói ngọt ngào, thích cách cô cười khúc khích khi cậu kể chuyện vui, và cả cách cô vô tình chạm tay vào cậu khi đưa vở – những cái chạm nhẹ nhàng nhưng đủ khiến tim cậu rung lên từng nhịp.
Thắng cảm thấy mình thật may mắn khi được làm bạn với một cô gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh như Thảo. Còn Thảo, cô cũng dần nhận ra sự chân thành và ấm áp trong từng cử chỉ của Thắng. Mỗi lần cậu nhìn cô, ánh mắt cậu không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ, mà còn là một thứ tình cảm sâu sắc hơn, điều mà cô chưa dám gọi tên. Nhưng cả hai đều không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ tưởng chừng như bình thường này lại là khởi đầu cho một chuỗi những sự kiện ly kỳ, nguy hiểm, khi họ vô tình dấn thân vào những bí mật đen tối ẩn sâu trong ngôi trường THPT Văn A – những bí mật mà không ai có thể lường trước được hậu quả.